Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Nồng nàn Hà Nội - Một cảm giác ấm áp quá

"... Đưa em đi qua thăng trầm, bao tháng năm đã úa màu
Gọi tên từng phố cổ, chiều nhạt nhòa Hồ Gươm lung linh
Ngọt ngào hoa sữa thơm
Gọi mùa thu về thật lâu, để ta biết, nồng nàn..."

Mang phong cách rock unplugged pha lẫn R&B đầy lôi cuốn, Nồng nàn Hà Nội của nhạc sĩ trẻ Nguyễn Đức Cường đã chinh phục khán giả yêu nhạc ngay từ khi mới xuất hiện trong chương trình Bài hát Việt vào năm 2007. Một Hà Nội "dịu dàng và đậm chất thơ" đã được tác giả được thể hiện qua những hình ảnh như Hồ Gươm lung linh vào mỗi buổi chiều tà, các quán ăn ven đường tấp nập người qua lại, dòng người vội vã trên những con phố, hương hoa sữa thơm nồng nàn vào mỗi mùa thu... Đó là những dư vị rất riêng của Hà Nội khiến cho bất kỳ ai từng đặt chân tới nơi đây vào mùa thu đều cảm thấy xao xuyến trước một vẻ đẹp thật bình yên và nhẹ nhàng. Quả đúng như người ta thường nói, mùa thu là mùa đẹp nhất của Hà Nội và là mùa đã đem đến cho biết bao người nghệ sĩ sự thăng hoa của những cung bậc cảm xúc. (theo vnexpress.net)

Mỗi khi nghe bài hát này Thái Hà thật sự thấy yêu Hà Nội mặc dùa bản thân không sinh ra ở Hà Nội nhưng nhờ những năm tháng sống, làm việc và học tập tại đây đã cho Thái Hà một cảm giác thân thương với Hà Nội. Những con đường, những con phố, những gốc cây, và những con người ấy cứ dào dạt mỗi khi nghe lại ca khúc này.

Liệu bạn đã yêu ???


Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm.
Lúc đó,bạn đã yêu...


Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...


Mặc dù người ấy đã gọi điện về thông báo rằng máy bay hạ cánh an toàn nhưng không ai trả lời điện thoại. Bạn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn thích thú với một email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác.
Lúc đó, bạn đã yêu...


Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những
mẩu tin trong Inbox hay trong Send Items chỉ bởi vì một email từ người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...


Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi với người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...


Bạn luôn tự nhủ rằng ‘người ấy chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu có ai đó xuất hiện trong đầu bạn.

Lúc đó, bạn đã yêu ... người ấy...


( Sưu tầm)


Liệu bạn đang yêu?


Tim của bạn đập nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, và giọng nói
của bạn phải chạy theo để bắt kịp với lòng ngực của bạn?
-> đấy không phải là yêu, đấy là thích.

Có phải bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ ?
-> đấy không phải là yêu, đó là sự thèm muốn ...

Có phải là bạn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người?
-> đó không phải là yêu, đó là may mắn.

Bạn muốn họ tại vì bạn biết họ ở đó?
-> đó không phải là yêu, đó là sự cô độc.

Có phải bạn ở đó vì đó là điều mọi người muốn?
-> đó không phải là yêu, đó là lòng trung thành.

Có phải bạn ở lại vì sự thú nhận tình cảm của họ, bạn không muốn làm họ đau lòng???
-> đó không phải là yêu, đó là lòng thương hại.

Có phải bạn ở đó vì họ hôn bạn hay nắm tay của bạn?
-> đó không phải là yêu, đó đang trở nên không tin tưởng.

Có phải bạn thuộc về họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho nhịp tim của bạn
đập nhanh hơn một nhịp?
-> đó không phải là yêu, đó là sự mê muội.

Có phải bạn tha thứ những lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ?
-> đó không phải là yêu, đó là tình bạn.

Bạn nói với họ mỗi ngày họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
-> đó không phải là yêu, đó là nói dối.

Có phải bạn bằng lòng đưa cho họ tất cả những thứ bạn yêu thích vì lợi ích của họ?
-> không phải là yêu, đó là lòng thảo.

Có phải tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?
-> vậy thì đó là yêu.

Có phải bạn thu hút những người khác, nhưng bạn ở lại với họ một cách trung thành mà không chút hối hận?
-> vậy thì đó là yêu.

Có phải bạn chấp nhận những lỗi lầm của họ, vì đó là một phần tính cách của họ?
-> vậy thì đó là yêu.

Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?
-> vậy thì đó là yêu.

Có phải ánh mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn một cách sâu sắc đau lòng?
-> vậy thì đó là yêu.

Nhưng có phải bạn ở lại vì sự mù quáng, một sự trộn lẫn giữa cái đau và sự phấn chấn, vui mừng một cách không thể hiểu nổi kéo bạn lại gần và giữ bạn?
-> vậy thì đó là yêu.

Bạn sẽ đưa cho họ trái tim, cuộc sống và sự chết của bạn chứ?
-> vậy thì đó là tình yêu.

(sưu tầm)

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Cuộc sống thật là tuyệt vời

Một người mất một tay, một người mất một chân, nhưng họ đã làm nên một điều thần kỳ mà đến những người bình thường cũng khó có thể làm được. Đầy xúc động họ đã cho tất cả khán giả thấy được một chân lý đó là : Không có gì là không thể. Và họ những con người của ngày mai, họ đã sử dụng tất cả những hành động của mình để nói lên tiếng nói trong tâm hồn họ.

Bạn hãy thưởng thức xem tác phẩm của họ, và cảm nhận với con tim và hơi thở của bạn, bạn sẽ thấy, cuộc đời này thật tuyệt vời, bạn đang là người hạnh phúc bởi chính giây phút này bạn đang có một tài sản khổng lồ đó là thân thể bạn, cơ thể bạn đó là món quà quý giá nhất mà bạn nhận được ngay khi bạn chào đời.

Link xem video Hand in hand

http://www.metacafe.com/watch/1292817/she_without_arm_he_without_leg_ballet_hand_in_hand/

Tôi cũng vậy, khi tôi còn nhỏ tôi có một ước mơ, đó là ước mơ bay cao như những phi công lái máy bay, bạn biết không ngày đó mẹ tôi cho tôi đi chụp ảnh và tôi cứ quấn lấy cái ảnh máy bay. Lớn lên một chút tôi mơ ước tôi có thể trở thành một siêu nhân có thể nhìn trái đất từ bên ngoài trái đất, và thật sự khi nhìn thấy cảnh Hai phi hành gia người Mỹ Neil Armstrong và Edwin Aldrin đã đặt những bước chân đầu tiên lên Mặt trăng tôi càng mơ ước cháy bỏng mình có một ngày được ngắm trái đất từ bên ngoài nó. Ôi thật tuyệt.


Mọi chuyện cứ thế diễn ra, cuộc đời thật đẹp với tôi, một chàng thanh niên khỏe mạnh, nhanh nhẹn, tôi vào cấp 3, vào đại học và mải mê với những dự định, kế hoạch của mình. Ngay lúc tôi thấy mình khỏe nhất thì cũng là lúc tôi nhận được tin mình bị bênh Viêm cầu thận - Hội chứng thận hư, mọi chuyện gần như quá đơn giản trong bộ não còn quá non trẻ như tôi, ý nghĩ ốm rồi sẽ khỏe, sẽ hết hẳn được cài đặt từ trước trong tôi, và tôi lại tiếp tục học, làm việc. Nhưng không đơn giản, tôi đã phải trả giá ngay sau đó 1 tháng, một cơn sốc nhiễm trùng máu buộc tôi phải vào cấp cứu tại bệnh viên Lê Lợi - Vũng Tàu. Nhưng không đơn giản như vậy cơn bạo bệnh buộc tôi phải nhập viện và điều trị tại bệnh viên Chợ Rẫy. Và khi vào đây, tôi được chứng kiến rất nhiều, rất nhiều các tấm gương đầy nghị lực, những con người khát khao cuộc sống, dường như tôi đã được tiếp thêm nghị lực từ họ. Tôi biết lúc này ở nhà tôi, mẹ và em trai tôi đang chờ ngày tôi ra viện để về nhà đoàn tụ với gia đình. 21 ngày giành giật lấy cuộc sống cuối cùng tôi cũng chiến thắng nhưng cũng để lại trên thân thể tôi những dấu hiệu của sự suy giảm sức khỏe.

Quay trở về quê sau những ngày điều trị tại Chợ Rẫy, tôi vui mừng khôn siết khi được gặp gia đình, tôi thầm nói, sẽ không bao giờ tôi xa gia đình nhỏ bé này, sẽ không bao giờ tôi làm cho mẹ tôi thức trắng vì lo cho tôi nữa.

Nghỉ một năm để lấy sức khỏe tại nhà, tôi tiếp túc trên con đường tìm kiếm lại sức khỏe cho bản thân. Tuy nhiên tôi vẫn phải vào nằm tại Khoa Việt – Nhật bệnh viện Bạch Mai thêm 1 lần nữa. Năm học mới đã đến tôi tiếp tục quay trở lại trường đại học để tiếp tục hoàn thành con đường mà tôi đã chọn. Mọi chuyện sẽ thật sự bình yên nếu như không có một ngày tôi thấy mình mệt mỏi và cảm thấy mình cần nhập viện để kiểm tra sức khỏe. Và ngay tối hôm đó, tôi đã nhận được thông báo từ bác sỹ điều trị cho tôi: Tôi bị tắc động mạch chi, ngón chân cái đang dần hoại tử làm cho tôi đau hàng đêm, và tôi buộc phải bỏ nó đi. Và tôi chấp nhận sự thực này với một suy nghĩ rất đơn giản: "Bỏ nó đi cho đỡ đau và tôi sẽ lại quay lại cuộc sống bình thường sau vài ngày thôi".

Mọi chuyện hình như không bao giờ nghe theo những suy nghĩ và mong đợi của tôi. Không những vết cắt ngón chân không lành, mà 1 tuần sau, khi đi tháo chỉ tôi nhận được thông báo, vết cắt lại bị hoại tử, và bản thân tôi cũng có linh cảm như vậy bởi từ khi cắt ngón chân cái đi, hàng đêm tôi phải đối mặt với những cơn đau, có lẽ chưa bao giờ bạn biết cảm giác đau của một người đang sống nhưng cơ thể đang dần hoại tử, bởi đó là sự đau đớn như bạn đang bị đốt bằng ngọn lửa, bị cắt da thịt mà không có thuốc gây mê. Hàng đêm, khi hầu hết bệnh nhân đã ngủ say giấc thì tôi vẫn ngồi đó, với cảm giác đau rát và tôi chỉ ngủ khi quá mệt với những cơn đau. Đến bây giờ khi viết những dòng chữ này, mọi cảm giác đó lại về với tôi không khác gì trước đây. Tôi còn nhớ hình ảnh mẹ tôi, ba tôi , anh tôi ngồi hàng đêm trông tôi, xoa bóp người cho tôi để tôi quên đi cơn đau, và lúc đó trong tôi chỉ có một suy nghĩ, một mong ước duy nhất đó là cắt nhanh đi phần chân bị hoại tử. Và ca phẫu thuật thứ 2 để cắt bỏ một nửa bàn chân đã hoại tử của tôi cũng được sắp đặt.

Lại một lần nữa mong ước của tôi không thành, vết cắt vẫn không lành sau 10 ngày, và nó đang tiếp tục hoại tử. Sau nhiều quyết định và xét nghiệm cuối cùng tôi quyết định cắt tiếp 2/3 cẳng chân của mình. Bởi tôi không hề muốn nhìn thấy mẹ tôi, ba tôi và anh tôi...cùng mọi người thân quanh tôi, bạn bè tôi tiếp tục mệt mỏi vì tôi nữa. Và tôi biết bác sỹ đã gọi mẹ tôi ra phòng riêng để nói về tình hình bệnh của tôi, có lẽ họ đã nghĩ đến tình huống xấu nhất đó là tôi sẽ không chịu được sau lần mổ này, và sự hoại tử sẽ lan lên phía trên thân,và khi đó với trình độ của Việt Nam mọi chuyện là không thể. Hình như mẹ tôi không biết tôi đã đoán ra điều đó, nhưng tôi biết mẹ tôi đang thật sự khủng hoảng, và tôi đã cười với mẹ và nói một câu mà sau này tôi nhớ mãi đó là: " Mẹ yên tâm, con không ra đi được đâu, con còn nhiều điều phải làm và còn nhiều người phải gặp nên chắc chắn mẹ con ta sẽ rời khỏi đây sớm thôi ". Nghe tôi nói như vậy mẹ tôi mừng lắm, mẹ muốn khóc lắm nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến mẹ không kịp thể hiện những hành động đặc trưng của một người phụ nữ đó là khóc.

Ca mổ cuối cùng cũng diễn ra, gia đình, người thân và bạn bè tôi chờ đợi tôi ngoài cửa phòng mổ, cô bạn cùng cấp 3 của tôi thì chờ tôi cả đêm, ôi lúc đó tôi biết mọi thứ bởi tôi chỉ bị gây mê cục bộ, và mọi hành động của mọi người tôi đều biết, tôi chỉ biết ngậm nước mắt vào và nghĩ chắc chắn mình sẽ qua khỏi.

Và như những cố gắng của các bác sỹ, của gia đình và của chính bản thân tôi, tôi đã chiến thắng, vết mổ đã liền, mặc dù lâu hơn bình thường. Lúc tháo băng, tôi nhớ hình ảnh tất cả các bác sỹ điều trị cho tôi, gia đình tôi, các bệnh nhân nằm cùng phòng, cùng tầng với tôi, ....đều mừng rỡ. Còn tôi, tôi chỉ biết cảm ơn tất cả mọi người, bởi những cố gắng của mọi người cho tôi đã được đền đáp.

Sau gần 4 tháng nằm viện cuối cùng tôi cũng đã được ra viên, ngày tôi ra viện tôi nhớ hình ảnh những bác sỹ những bệnh nhân cùng phòng với tôi, họ nói đó quả thực là điều diệu kỳ. Còn tôi nói đó là sự khẳng định cho một chân lý : Nếu bạn có niềm tin bạn sẽ chiến thắng. Trong những ngày ở viện tôi phải nói có những đêm khi mọi người ngủ, tôi đã khóc thầm, bởi tôi nghĩ mình không qua khỏi, nhưng sau đó, sáng hôm sau, tôi lại thấy mình còn sống, còn nằm đây, còn được nhìn thấy mọi người, tôi lại nghĩ mình cần sống, cần cố lên, mọi chuyện rồi cũng qua. Và tôi biết cơ thể tôi đã đồng cảm với suy nghĩ của tôi, mang lại cho tôi sức mạnh để chiến thắng căn bệnh.

Giờ đây, tôi biết nếu kể cho các bạn nghe những chuyện này có thể các bạn sẽ nghĩ, ôi thật vô bổ, nhưng bản thân tôi chỉ mong đôi điều chia sẻ của tôi sẽ góp phần làm thay đổi những ai đang không quý trọng cuộc sống của mình. Bởi khi lần đầu tiên tôi xem tác phẩm Hand in Hand này tôi đã khóc và tôi nghĩ mình chưa là gì, vẫn có nhiều người khác họ có số phận không được như mình, họ vẫn đang giành giật lấy cuộc sống, và họ còn làm được những điều tuyệt vời cho người khác và tôi thầm nguyện với lòng mình: Dù cho tôi có bị mất đi một chân, sức khỏe tôi không được như người khác nhưng chắc chắn hàng ngày tôi sẽ sống xứng đáng với những gì mà tôi đang có, cố gắng giúp nhiều người hiểu được giá trị cuốc sống để họ có thể sống tốt hơn. Và tôi tin những gì tôi đã, đang và sẽ làm là đúng.

Cảm ơn các bạn đã đọc những tâm sự này. Chúc các bạn có một cuộc sống thật vui và ý nghĩa.