Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011

Người thành công và kẻ thất bại

Người thành công luôn có cách giải quyết vấn đề, kẻ thất bại luôn gặp rắc rối khi giải quyết. Người thành công luôn có sẵn chương trình, kẻ thất bại luôn có sẵn lời bào chữa.
Người thành công nói: "Để tôi thực hiện việc đó cho bạn", kẻ thất bại bảo "Đó không phải là việc của tôi". Người thành công nhìn thấy cách giải quyết cho mỗi trở ngại, kẻ thất bại nhìn thấy trở ngại trong mỗi lời giải. 

Người thành công nói: "Việc đó khó nhưng tôi có thể làm được", kẻ thất bại bảo: "Tôi có thể làm được việc đó nhưng khó". Khi người thành công phạm sai lầm, anh ta nhận: "Tôi đã sai", còn khi kẻ thất bại phạm sai lầm, anh ta phân bua: "Đó không phải lỗi của tôi". 

Người thành công thực hiện những lời cam kết, kẻ thất bại thực hiện bằng những lời hứa hẹn. Người thành công có những ước mơ, kẻ thất bại có những âm mưu. Người thành công nói: "Tôi phải làm được điều đó", kẻ thất bại nói: "Điều đó phải được làm". 

Người thành công là một bộ phận của tập thể, kẻ thất bại nằm ngoài tập thể. Người thành công nhìn thấy lợi ích, kẻ thất bại nhìn thấy đau khổ. Người thành công nhìn thấy những khả năng, kẻ thất bại nhìn thấy trở ngại. Người thành công tin rằng tất cả mọi người sẽ chiến thắng, kẻ thất bại tin rằng họ chiến thắng những người thua cuộc. 

Người thành công như một cái máy điều nhiệt, kẻ thất bại như cái nhiệt kế. Người thành công thích những điều mình nói, người thất bại nói những điều họ thích. Người thành công sử dụng những lý lẽ cứng rắn bằng những ngôn từ mềm mại, kẻ thất bại sử dụng những lý lẽ mềm mại bằng ngôn từ cứng rắn. 

Người thành công kiên định với những giá trị cao đẹp nhưng bỏ qua những điều nhỏ nhặt, kẻ thất bại cứng rắn với những điều nhỏ nhặt nhưng bỏ qua những giá trị cao đẹp. Người thành công sống theo triết lý của sự cảm thông: "Đừng làm những điều mà bạn không muốn người khác làm cho mình", kẻ thất bại sống bằng lý lẽ: "Hãy làm điều đó trước khi nó làm cho mình". 

Và khi yêu, người thành công yêu theo triết lý: "Sống để yêu", kẻ thất bại yêu theo triết lý: "Yêu để sống".

sưu tầm

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

“Mỗi ngày một điều hay”

"Một chữ nên thầy một ngày nên nghĩa
Ơn bằng cái đĩa nghĩa bằng con ruồi
Chăm chăm chỉ biết véo người
Hễ ai véo lại rụng rời tay chân"
4.jpeg

Tìm lại hạnh phúc

(Dân trí) - Cơn mưa bất chợt làm hỏng kế hoạch chiều nay. Hoàng và Lan từng có một mối tình đẹp với biết bao khoảnh khắc kì diệu. Vậy mà sau 4 năm chung sống, Hoàng quyết định ly hôn.
 

Trên chiếc xe ô tô màu bạc đã cũ, Hoàng chở Lan thong thả dưới làn mưa phùn ướt át. Đôi mắt long lanh nhòa lệ trôi đi lớp phấn cố che giấu nét quầng thâm vì lo lắng từ khuôn mặt Lan:

- Em nghĩ chúng mình nên nói chuyện thêm một lần nữa. Em... em...

Thay câu trả lời, Hoàng tạt xe vào quán cafe ngay cạnh. Bài nhạc du dương, ánh đèn dịu mát, mỗi chiếc bàn nhỏ được trang trí thật xinh xắn và đặt lên trên đó bình hoa với bông hồng duy nhất. Họ tìm vào một chiếc bàn trống còn sót lại giữa những đôi tình nhân đương thầm thì khe khẽ.

Trong khi Lan vào nhà vệ sinh để vuốt lại chút mascara, phủ lại chút phấn cho đôi mắt, Hoàng lặng ngắm từng cặp tình nhân bên cạnh. Nhìn họ thật hạnh phúc, tay trong tay trao nhau ánh mắt dịu dàng.

Bản nhạc êm ái khiến tâm hồn Hoàng dịu hẳn. Hoàng nhớ lại quãng thời gian yêu Lan. Họ đã có biết bao lần đẫm mình dưới mưa thủ thỉ cho nhau nghe bao buồn vui lo lắng. Cũng biết bao lần giận dỗi, Lan bỏ mặc Hoàng ngồi cả đêm dưới cổng kí túc xá. Lần hò hẹn đầu, cái hôn e lệ Lan trao cho Hoàng vào đêm 14/2 đã xa từ 6 năm trước. Một thủa ngây ngô của kẻ đang yêu và được yêu nồng thắm.

Hoàng thấy nhớ tha thiết mùi hương bưởi dịu ngọt trên mái tóc Lan, nhớ cả tiếng nức nở  mỗi lẫn Lan khóc. Nghe buồn cười ghê lắm.

Hoàng cũng nhớ lại những xích mích xảy ra khi họ chuyển đến Hà Nội. Cuộc sống yên bình và hạnh phúc với biết bao người thân thiết bỗng trở nên nặng nề và vô vị. Lan buộc phải nghỉ dạy trẻ để ở nhà nội trợ vì không tìm được chỗ thích hợp. Lan nhớ họ hàng, bè bạn, học trò. Còn Hoàng càng vất vả làm việc để chi trả cho một cuộc sống tốn kém nơi thành phố dù mức lương đã gấp đến 4, 5 lần ở quê. Hoàng đi sớm về khuya, nhậu nhẹt rồi sinh ra cáu bẳn, chửi bới vợ. Nhiều lần, Hoàng bỏ nhà đi cả tuần mới về. Họ cãi vã thường xuyên và cuối cùng đi đến quyết định giải thoát khỏi nhau. Họ nghĩ rằng tình yêu đã hết.

Tiếng khóc nấc của một ông lão chừng 80 làm Hoàng sực tỉnh. Ông cụ có vẻ đơn côi quá, lặng lẽ và khổ đau quá! Hoàng lại gần khẽ hỏi:

- Cụ có chuyện gì à?

Ông cụ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Hoàng đáp:

- Bà nhà tôi rất thích nghe bài hát này.

- Vậy tại sao ông không mời bà đến đây vào buổi chiều rảnh rỗi và nên thơ như thế này ạ? Bà hẳn sẽ rất hạnh phúc.

- Không được cháu à. Bà ấy đã mất 2 tuần trước. Nếu bà ấy còn sống thêm 2 tuần nữa, chúng tôi sẽ kỉ niệm 50 năm ngày cười tại đây. Tôi chỉ ước ở cõi bên kia, bà ấy sẽ nghe được bài hát này.

Hoàng tự hỏi tại sao sau gần 50 năm trời họ vẫn có thể vẫn yêu nhau đến vậy? Nếu Lan ra đi cuộc đời của anh có còn ý nghĩa? Sự thực là Hoàng vẫn chưa hình dung cuộc sống thiếu Lan sắp tới. Hoàng thấy thật vô nghĩa nếu mỗi sáng thức dậy không còn được nghe những lời nói dịu dàng, ăn những món ngon và uống ly cafe tuyệt hảo. Hoàng cũng thấy thật chán nản nếu mỗi chiều đi làm về không thấy bóng dáng quen thuộc, nụ cười trìu mến của Lan.

Hoàng đang đăm chiêu thì Lan đã ngồi ngay ngắn trước mặt với nụ cười tươi tắn. Mái tóc mềm xõa ngang vai, đôi mắt to và kiên nhẫn đến lạ lùng khiến Lan thật đẹp:

- Mình uống gì hả anh?

Hoàng xích ghế lại gần vợ, ngắt lấy bông hoa cài lên mái tóc mượt mà:

- Chúng mình làm lại từ đầu em nhé. Anh xin lỗi vì tất cả.

Lan tựa vai chồng khóc nức nở vì tìm lại được hạnh phúc tưởng đã vụt bay. Ngoài trời, mưa càng xối xả...

Kim Oanh

“Mỗi ngày một điều hay”

"Sự đời phải nghĩ mà răn
Phải nuốt lời bạn phải ăn lời thầy
Dốt kia thì phải cậy thầy
Vụng kia cậy bạn thì mày mới nên
"